Dạo này ở Việt Nam mình di chuyển khá nhiều. Nếu trong nội thành Hà nội, mình thường di duyển bằng xe ôm vì tiêu chí nhanh và rẻ. Xe công nghệ bây giờ ở nhà phát triển và thay đổi thực sự chóng mặt. Ngoài các Grab truyền thống còn có Bee, và bây giờ là Xanh SM. Tài xế đa số là sinh viên, xe sạch sẽ mới mẻ. Nếu bỏ ra 10-20k còn có xe ga SM theo hạng Premium hoặc Luxury. Hôm nay đặt xe ngồi quét mãi mà không có tài xế, mình đặt được một chú chạy Grab tới. Lúc xe đỗ trước mặt mình mình đã thoang thoáng hi vọng đây không phải xe mà mình đặt. Chú tài xế tới với một chiếc xe dream đời cũ không thể cũ hơn được nữa, phía trước chằng một cái giỏ đã han rỉ và rách gần hết, trong giỏ đựng các loại đồ đạc lỉnh kỉnh. Thú thực mình đã định huỷ chuyến đi nhưng vẫn chần chừ bước lên xe… Rồi mình nghĩ lại, thời đại hôm nay đã thay đổi quá nhiều. Xe cũ thay bằng xe mới, tài xế truyền thống thay bằng tài xế công nghệ, xe xăng thay bằng xe điện, khách hàng ngày càng thông minh và kén chọn. Nếu không theo kịp sẽ bị đào thải. Đó là quy luật. Và vì thế những chú tài xế như ngày hôm nay sẽ ngày càng thưa khách, mà gánh nặng phía sau họ thì không hề thay đổi. Cuộc sống ngày càng khó khăn, người ta xuân về sắm đào sắm quất, chú vẫn miệt mài chờ đợi từng cuốc khách chắc tới tận đêm giao thừa. Thực ra sự đào thải này chỉ là một quy luật tự nhiên trong cạnh tranh thương mại. Nếu chỉ đứng yên tại chỗ không thay đổi, thì cũng đồng nghĩa với sự thụt lùi, bởi vì xung quanh mọi thứ sẽ không ngừng xoay chuyển. Mấy ngày cận tết đâu đâu cũng rộn ràng không khí xuân, nhưng ở đâu đó len lỏi vào những mẩu tin buồn, tin về một gia đình đã ra đi mãi mãi vì người cha muốn kết thúc sự nghèo đói, tin về một anh Grab bị đánh chết vì không làm vừa lòng một khách hàng, bỏ lại con thơ và vợ dại…. Biết là ở đâu cũng có giàu nghèo, nhưng ở đất nước mình, sự cách biệt này lớn làm sao… thật may mắn vì mình đã không huỷ cuốc xe này…